Ghép tên các bài hát của Trịnh Công Sơn thành thơ

LỜI RU NĂM THÁNG

Phạm Tâm An (Ninh Bình)


"Em đi bỏ lại con đường"
"Lời thiên thu gọi" gió sương quản gì
Chiều xanh rưng lệ "Ướt mi"
"Diễm xưa" níu một xuân thì riêng tôi
"Quỳnh hương" một đóa dâng đời
"Lời ru đêm ấy" là lời "Nguyệt ca" 
"Bốn mùa thay lá" dâng hoa
"Biết đâu nguồn cội" quê nhà dấu yêu
"Mưa buồn" "Hạ trắng" cô liêu
"Ru đời đi nhé" bao nhiêu ân tình
"Tôi ru em ngủ" yên bình
"Này em có nhớ..." "Ru tình" "Phôi pha"
"Người về bỗng nhớ" quê xa
"Rừng xưa đã khép" "Ru ta ngậm ngùi"
"Hoa vàng mấy độ" em ơi
"Đời cho ta thế"...nghẹn lời từ li
Ngủ đi "Em hãy ngủ đi" !
"Vườn xưa" vắng cánh thiên di lạc loài
Tôi "Ngồi nghe những tàn phai" 
"Một ngày như mọi ngày" dài đắng cay
Thời gian "Như cánh vạc bay"
"Bên đời hiu quạnh" "Níu tay ngàn trùng"
"Ai ngoài cánh cửa" buồn trông
"Vàng phai trước ngõ" "Môi hồng đào" em!
"Tạ ơn" những phút êm đềm
"Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui" thôi!

 

TRẦN ĐỨC CƯỜNG:

Đã 18 năm, NS Trịnh Công Sơn rời chốn "Ở trọ" trần gian, nghe "Lời thiên thu gọi", "Hành ca" trên nẻo "Khói trời mênh mông". 18 năm "Xa dấu mặt trời". "Trên những con đường" "Cỏ xót xa đưa", những "Ngày dài trên quê hương", những "Đêm thấy ta là thác đổ", dưới "Mưa hồng" hay "Nắng thủy tinh", tôi vẫn hằng ngắm "Đóa hoa vô thường", "Hoa vàng mấy độ"; nghe những "Cát bụi", "Phôi pha", Diễm xưa", "Em còn nhớ hay em đã quên"... trong "Im lặng thở dài". Xin gửi đến bài thơ ghép nối 38 ca khúc của Người, như đóa "Quỳnh hương" giữa "Rừng xưa đã khép". "Xin mặt trời ngủ yên" trên "Giọt nước cành sen"...

 

VẪN CÓ EM BÊN ĐỜI
(Trần Đức Cường)
“Thuở Bống là người” “Tôi ru em ngủ”
“Tuổi đời mênh mông” “Như tiếng thở dài”
“Ru em”, “Ru tình”, “Ru đời đã mất”
“Ru ta ngậm ngùi” “Nghe những tàn phai”...

“Bống không là Bống”, này “Bống bồng ơi!”
“Em hãy ngủ đi!” “Vườn xưa” hoang vắng
Đôi “Môi hồng đào” “Phôi pha” năm tháng...
Nở giữa lòng “Đêm” tựa đóa “Hoa buồn”

“Xin cho tôi” được “Cúi xuống thật gần”
“Lại gần với nhau” giữa miền “Hạ trắng”
Hát “Lời ru đêm” “Bên đời hiu quạnh”
“Để gió cuốn đi” dấu vết “Tình sầu”

Gần bên nhau sao “Còn mãi tìm nhau”
“Từng ngày qua” nhanh, “Bay đi thầm lặng”
“Tưởng rằng đã quên” giữa đời biến động
“Tình nhớ”, “Tình xa”... tình vẫn dâng đầy

Này Bống bồng ơi! “Lặng lẽ nơi này”
“Còn có bao ngày” trần gian “Ở trọ”?
“Hãy yêu nhau đi!” “Vàng phai trước ngõ”
“Vẫn có em bên đời”, tôi “Chưa mất niềm tin”.


“EM CÒN NHỚ HAY EM ĐÃ QUÊN”
(Trần Đức Cường) 
“Em còn nhớ hay em đã quên” 
Những “Đêm thấy ta là thác đổ”
Trên gác vắng ngắm “Hoa vàng mấy độ”
“Đóa hoa vô thường” nhắc nhớ một người đi

“Tôi ru em ngủ” suốt xuân thì
“Lời buồn thánh”, tiếng chuông chiều đồng vọng
Em có còn mơ giấc mơ “Hạ trắng”?
Giữa “Bốn mùa thay lá” xôn xao...

“Bống bồng ơi” em ở nơi nào?
Khi tôi “Chiều một mình qua phố”
“Còn tuổi nào cho em” giữa trần gian “Ở trọ”
Ngày “Em đi bỏ mặc con đường”

Lại “Ru em từng ngón xuân nồng”
"Ru ta ngậm ngùi”, “Ru đời đã mất”
"Ru tình” rộng dài, ru “Đêm” khuya khoắt
"Em hãy ngủ đi”, tôi “Rơi lệ ru người”

Cảm ơn “Em đã cho tôi bầu trời”
“Vẫn có em bên đời” mỗi bình minh thức dậy
“Tình nhớ” dẫu “Tình xa” xôi đến mấy
“Tuổi đời mênh mông” còn “Một cõi đi về”

"Dấu chân địa đàng” khuất lấp bến mê
"Yêu dấu tan theo”, “Bống không là bống”
"Ngày mai đây bình yên”, “Tôi ơi đừng tuyệt vọng”
Dẫu biết cuộc đời “Như cánh vạc bay”.