Người có bộ ria ...

Cuộc thi hoa hậu đang vào điểm nút, còn chọn được 3 người. Cô nào cũng đẹp, xét riêng về nhan sắc thật khó phân biệt và ai nhỉnh hơn ai? Đương nhiên phần chót nhất này chính là màn trí tuệ, để phân rõ ai là hoa hậu đây? Theo thông lệ thì việc chất vấn ra câu hỏi, bao giờ cũng là đoạn kết của mọi cuộc thi.

Cả hội trường nín thở theo dõĩ, tim mạch căng lên, ai cũng muốn biết nhanh câu hỏi do Ban giám khảo đặt ra là gì. Câu của Ban giám khảo (bắt buộc ai cũng phải trả lời), các câu giống nhau và cũng bắt buộc phải trả lời cả hai câu.

Câu thứ nhất do phó Ban nêu ra:

- Nếu em đã đạt được danh hiệu Hoa hậu rồi, thì làm cách nào để duy trì tiếp được?

Hai cô đầu trả lời: Nào là phải trau chuốt rèn luyện, nào là phải ăn uống theo chế độ định lượng rất khắt khe, để giữ gìn dáng da được thon gọn nõn nà…

Nói chung cả mấy người Giám khảo lắc đầu, và hội trường lan lan nhiều tiếng xì xèo la ó “ Ngu thế, trả lời vậy ai chả nói được…” Đến cô thứ 3 thì rất khảng khái, vẻ mặt điềm tĩnh:

- Theo em muốn giữ được danh hiệu hoa hậu lâu và mãi mãi, chỉ bằng cách từ nay chúng ta không tổ chức bất kỳ cuộc thi hoa hậu nào nữa! -  hay quá! thật đắc khí, hội trường vỗ tay rầm rầm cho là thắng cuộc. Nhưng rồi ông Trưởng ban, mặt khó đăm đăm với hàng ria mép dày rậm, lắc lắc cái đầu hoa râm. Ông nói: Vì phải trả lời 2 câu cơ mà nên hỏi thêm, câu trước tuy tốt nhưng câu này mà được thì mới xứng đáng điểm 10 mới xứng đáng được vinh danh Hoa hậu tỉnh năm nay. Lão gật gù hàng râu ria lúc nở ra lúc co lại vẻ đắc chí. Nghe đâu lão này là Giáo sư tiến sỹ nhân tướng học, đã từng chủ trì nhiều cuộc thi hoa hậu toàn quốc từ trước đến nay. Cứ mỗi lần bộ ria Hít Le của lão rung rung, thì những câu hỏi hóc búa được tuôn ra song cùng, chưa thí sinh nào trả lời một cách hoàn hảo từ trước đến nay. Bộ ria ấy cũng làm cho bà xã của lão ta, hanh hao còm cõi mỗi khi lão cà xát mạnh vào vùng “mỏng mọng” của bà…

Loại Hoa hậu tỉnh đó mà, ông nghĩ vậy, rồi thản nhiên ra câu. Câu hỏi lão lại đặt bằng thơ lục bát, mới oái oăm chứ nị:

- Ông chỉ tay vào nhóm thí sinh, chậm rãi đọc:

Cô kia cô kỉa cô kìa

Người xinh như thế cái… kia thế nào?

Ái chà khó quá, ngay là văn xuôi đã khó nay lại bằng thơ mới ớn làm sao, cái kia là cái gì? Hư thực thực hư mờ mờ ảo ảo. Thà nói toạc ra cho người ta còn dễ luận. Thế rồi vẫn 2 cô trước mồ hôi hột toát ra, lần lượt bước lên. Cả hai trả lời ngọng ngịu không thoát ý, tối nghĩa, chả ra sao còn dở thơ dở văn dở dơi dở chuột! Không đạt. Đâu đó lại có kẻ châm chọc: “Thế mà cũng vác mặt đến thi Hoa hậu, con gái tớ nó còn biết hơn”

Vậy còn cô thứ 3 đầu hàng à? Hàng trăm ngàn ánh mắt đổ dồn về cô hy vọng và cầu mong. Bỗng cô bước lên phía trước, ban đầu còn rón rén sau đấy tự tin, dũng khí hẳn lên. Cô nhìn chằm chằm vào mặt ông Trưởng ban giám khảo, người có bộ ria Hít Le vừa đậm vừa dày, kẻ vừa ra câu hỏi oái oăm này. Tự nhiên cô chỉ thẳng vào mặt lão ta, đọc luôn:

Người xinh cái ấy cũng xinh

Giống miệng của mình nó cũng có ria!

Ôi cha, hội trường như muốn nổ tung, vì câu trả lời tuyệt tác không thể hay hơn được nữa… Ông trưởng ban sa sầm hết mặt, tái mét thâm bằm như hòn… ông đánh dậm. Lão ta hất hàm bực tức chỉ thẳng về phía thí sinh vừa trả lời xong, như muốn giật đổ cô xuống: “Mày láo, dám nói cái ấy… giống… của tao à!” - Cả hội trường lại rội lên như đợt sóng thần, những tràng vỗ tay không ngớt, nhiều tiếng la hét phấn chấn thỏa đáng, át cả tiếng loa giám khảo trọng tài, một cảnh tượng chưa từng thấy. Ông Trưởng ban đòi đánh tuột cô thứ 3 này vì xúc phạm quá đáng… Nhưng rồi trong Ban giám khảo hội ý, có nhiều lời can ngăn: “Dù sao đó cũng là câu trả lời hay trên cả tuyệt vời, ta cần cho điểm 10 để cô ấy đạt vương miện một cách xác đáng. Hơn nữa câu hỏi do anh đặt ra kia mà…”. Lão Trưởng ban mặt tái nhợt, không nói gì thêm, nghĩa là đồng ý!