Chùm thơ của Linh Chi (Nguyễn Trọng Thắng)

 

THƠ MUÔN THẾ GIỚi

Hồn ta mây gió

Giữa trời lang thang

Thân ta sương khói

Lướt qua địa đàng

 

Trần gian cõi tạm

Cuộc đời thoảng qua

Thơm hương chớp mắt

Úa tàn sắc hoa

 

Trăm năm nước chảy

Nghìn đời mây bay

Trong tiếng tíc tắc

Nối đêm qua ngày

 

Mang đời vào mộng

Nối tỉnh vào say

Đem miền biển rộng

Nối vào trời mây

 

Nối miền ánh sáng

Vào cõi u linh

Bao la thế giới

Nối theo vô hình

 

Chỉ còn đọng lại

Cát bụi trần gian

Hồn ta hoà phách

Lời thơ cung đàn.

 

BAN NHẠC HAI NGƯỜI

Có một ông đánh trống

Và một ông thổi kèn

Tấu khúc ca sự sống

Đám ma nào cũng quen

 

Trống hát tùng và cắc

Kèn khóc tò tí te

Ban nhạc kèn và trống

Tiễn người rời luỹ tre.

 

Trống da trâu loang lổ

Tang đen bóng mồ hôi

Vân hằn lên thớ gỗ

Mòn trơ hai đầu dùi

 

Cái chuôi kèn bóng loáng

Chẳng biết đã bao lâu

Qua bao nhiêu nhà đám

Thổi bài ca thảm sầu

 

Chỉ có kèn và trống

Thành một phường Bát âm

Đưa hồn lên trời rộng

Nơi cầu vồng xa xăm

 

Ông trống thường đi trước

Dắt ông kèn theo sau

Ông kèn mù hai mắt

Đội nón mê trên đầu

 

Rồi một ngày đông rét

Ông kèn nằm lặng im

Chỉ còn nghe tùng cắc

Trống khóc kèn ba đêm

 

"Trống hãy còn đánh ngược

Mà kèn đã thổi xuôi"

Khúc ngày xưa ủ dột

Nay thê lương không lời

 

Ban nhạc giờ lẻ bóng

Ông kèn đã đi xa

Cả một mình ông trống

Thành đội kèn đám ma

 

Không còn ông kèn nữa

Ông trống giờ dắt ai

Tiếng kèn không còn nữa

Mất một mà hoá hai

 

Làng quê thành vắng bóng

Phường Bát âm hai người

Gió trời cao lồng lộng

Thổi xanh mồ cỏ tươi.

 

 

TÌM VỀ TÌNH CŨ

Nàng thấy người tình năm cũ

Cô đơn tận cuối chân trời

Xa xa biển xanh sóng vỗ

Khi sương mờ dưới trăng soi

 

Người tình bao năm thương nhớ

Thuở nào tóc hãy còn xanh

Thời gian trôi đi cùng gió

Lá cây vàng úa trên cành

 

Gửi biết bao nhiêu mơ mộng

Tràn trề năm tháng niên hoa

Những mong giữa trời cao rộng

Bay cùng về một miền xa

 

Ngày nao căng tràn sức trẻ

Khát khao cùng tuổi đôi mươi

Thẫn thờ dạt nơi góc bể

Tóc pha sương gió quê người

 

Tuổi hoa đi không trở lại

Tình theo năm tháng đầy vơi

Miền xa trắng hoa cỏ dại

Biển xanh sóng vỗ ngang trời.

BÓNG HOA BÊN CỬA

 

Ngày tháng quay vần theo bánh xe

Hoa mai thôi nở những trưa hè

Ngỡ ngàng đóa cúc chiều thu tận,

Xơ xác đông về bên bóng tre.

 

Tôi nhớ  người cười chiều hôm trước

Má đào sóng sánh những men say

Rót tràn lúng liếng qua mắt biếc

Cho người ngất ngây trưa hôm nay.

 

Người ấy đi rồi, trong sớm mai

Quê nghèo đâu có những lâu đài

Thế nên xây mộng, người đi thực

Vườn thoảng hương nhài, vương bóng ai.

 

Năm năm, mười năm, hai mươi năm

Rồi thêm lần nữa tuổi trăng rằm

Gió xưa vẫn thổi miền cô quạnh

Bợt cả mầu môi, nổi nếp nhăn.

 

Nhớ quá môi ai, một nụ cười

Một cười hơn cả vạn hoa tươi

Thời gian như gió mùa thu đổ

Hoa rụng cánh rồi, lá cũng rơi..

 

Người quay trở lại một chiều thu

Nắng đã nghiêng nghiêng những xa mờ

Bao năm nhiệt náo miền Kẻ Chợ

Nay về tựa cửa đứng bơ vơ.

 

Đâu rồi dáng dấp một Kiều thơ

Mặc bướm ong qua vẫn hững hờ.

Thu ba vùi dập thuyền quân tử,

Nén tiếng thở dài trong cõi mơ.

 

Biết đấy những vẫn ngờ ai đó

Cái thời xuân sắc đã đi qua

Bao năm đọng lại trong niềm nhớ

Một sớm mai nào, một bóng nga.

 

ĐÁNH THỨC NGƯỜI YÊU DƯỚI MỘ

 

Nào tỉnh giấc, muôn ngàn tia nắng sớm

Cho ban mai được thấy má em hồng

Đừng nhắm mắt, nhìn chòm mây xa lắc

Để bầu trời ngơ ngẩn mắt em trong

 

Đêm đã tắt, chòm sao kia đã khuất

Ánh dương quang ngây ngất cả không gian

Dẫu buồn vui, cơn mộng kia cũng hết

Kề bên nhau, ta gẩy tiếp cung đàn

 

Biển vẫn sóng, và trời kia vẫn gió

Mình vẫn yêu, yêu mãi đến nghìn năm

Hoa dẫu khô, vẫn ngắt mầu xanh cỏ

Qua bão giông, vẫn vằng vặc trăng rằm.

 

Người yêu dấu, nằm trong lòng đất mẹ

Em nghe chăng, hơi thở nhẹ đêm đêm

Tình yêu anh nhỏ theo từng giọt lệ

Ôm chặt em, ru mãi giấc êm đềm

 

ĐÊM CÔ TÔ NGHE TIẾNG SÁO

 

Chợt nghe tiếng sáo chơi vơi

Mong manh bay giữa biển trời Cô Tô

Thuyền đầy trăng, gió đầy thơ

Mấy vì sao mọc hững hờ đảo xa

Một dòng trăng, một dòng hoa

Một mầu trong suốt bao la đất trời

Rì rào giữa sóng trùng khơi

Thoảng nghe tiếng sáo cất lời yêu thương

Bồng bềnh em, giữa đại dương

Bồng bềnh trăng, giữa nẻo đường mây bay.

Bồng bềnh anh, một khúc say

Bồng bềnh tiếng sáo, đêm này.. Cô Tô.

 

 

KHI TA HAI MƯƠI

 

Em thấy gì khi hai mươi,

Qua khung cửa tuổi thơ có khoảng trời rộng mở

Hết những thứ ngạc nhiên đến những điều bỡ ngỡ

Biết bao diệu kỳ còn đợi phía mờ xa.

Tuổi hai mươi em ngào ngạt hương hoa

Của bông lúa lên đòng, của hương đồng gió nội

Những thầm kín thổi qua chiều mong đợi

Chờ khuya về, vàng rắc lối lên trăng.

Khi mộng mơ ngợp kín cả trời xanh

Ta gửi gió, gửi mây, gửi trăng về theo năm tháng,

Cứ tràn trề nhựa yêu, cứ trong ngần tươi sáng

Cho ngày ta hai mươi.