Chùm thơ về Quê Hương của Cánh Vạc Tím
Cánh Vạc Tím tên thật là Trần Lê Phượng Loan. Quê Quán: Thị xã Gò Công, Tiền Giang. Tốt Nghiệp: Bachelor in Chemistry, Hunter College, New York City, và Doctor of Pharmacy, Long Island University, New York. Hiện cô đang công tác tại bệnh viện: NYU Langone Health, New York, USA. Cánh Vạc Tím tuy có một công việc ổn định, một gia đình hạnh phúc, nhưng cô vẫn canh cánh trong lòng tình yêu quê hương. Cuộc sống xứ người bận rộn, vật chất đủ đầy cũng không khiến Cô quên được những ngày ấu thơ ở quê nhà miền Tây sông nước. Tacphammoionline trân trọng giới thiệu chùm thơ về quê hương của cô gái xứ Gò Công, vùng đất của hai bà “Hậu” thời nhà Nguyễn.
GIÓ GÒ CÔNG
"Đèn nào cao bằng đèn Châu Đốc
Gió nào độc bằng gió Gò Công..."
Gió quê mình độc lắm phải không em
Độc đến mức làm tim anh se thắt
Đon đả đợi bước chân quê dìu dặt
Tà áo dài
thon thả
vắt qua sông
Có ngọn gió nào như gió Gò Công
Thổi một thoáng em hóa thành tiên nữ
Để hồn anh phiêu diêu miền lữ thứ
Ngẩn ngơ tìm
tà áo lẫn vào thơ
Mùa sơ ri nào chín cả mộng mơ
Nụ cười em
giòn
nghiêng vành nón lá
Muối ớt cay làm ửng hồng đôi má
Cho sơ ri thắm đượm mối duyên lòng...
Ở phương nào em có nhớ Gò Công
Nơi ngọn gió đẩy anh sang miền nhớ
Đau đáu ngóng
một miền quê xóm chợ
Hoàng hôn về
se sắt cả thinh không
Có gió nào "độc" hơn gió Gò Công?
KÝ ỨC QUÊ HƯƠNG
Quê hương tiếng mưa lào rào
Uống ngụm nước ngọt mát vào trong tim...
Quê hương những trái dừa xiêm
Mát vào da thịt, dịu êm cõi lòng
Quê hương lúa trổ đòng đòng
Trưa hè nắng gắt lưng còng mẹ mang
Dập dìu gánh lúa về làng
Nhấp nhô dáng mẹ bên hàng song thưa
Mồ hôi ướt đẫm như mưa
Làn da nõn mịn hôm xưa đâu còn?
Quê hương tiếng dế nỉ non
Hoà chung điệu hát ru con ngày mùa
Ầu ơ tiếng võng đu đưa
Du dương con ngủ say sưa đêm dài
Xa xa dăm cánh cò bay
Cầu tre mấy nhịp sông dài lượn quanh...
Quê hương là rặng dừa xanh
Lá dừa mái lợp nhà tranh quê mình
Dân quê chất phác thâm tình
Mía lùi, khoai ngọt... hết mình với nhau
Quê hương là những hàng cau
Em ngồi anh kéo mo cau đi về
Quê hương là những bờ đê
Ễnh ương uồm uộp tỉ tê đêm trường
Chuồn chuồn bay lượn trên mương
Mưa rào rớt hạt... ướt đường đê cong
Quê hương là một khúc sông
Tuổi thơ đi bắt con còng con cua...
Ùa về ký ức xa xưa
Chắp từng kỷ niệm quê mùa năm nao
Dù cho ở tận phương nào
Quê hương, hai tiếng ngọt ngào trong tim!
VỀ THĂM CHÁI BẾP...
Mai mình về thăm Đất Mẹ nhé anh
Thương chái bếp mái tranh làn khói toả
Trên mái vách lá chảo ơ nồi lớn nhỏ
Và cái mẻ kho năm tháng đã đen màu
Tiếng Thạch Sùng tiếc của thở than nhau
Bếp củi cháy kêu xì xèo tí tách
Tiếng cơm sôi réo rắt trên lò gạch
Dáng Ngoại gầy ì ạch quảy thúng rau
Mai mình về xài lại chiếc quạt cau
Gió lay lắt chênh chao bao nỗi nhớ
Tiếng gà gáy gọi người đi họp chợ
Hương nếp nồng từ mợ bán gánh xôi
Trên chiếc xuồng nhìn nước lững lờ trôi
Đẩy lục bình xa xôi vùng hoài niệm
Những cánh hoa bồng bềnh lung linh tím
Chở em về miền ký ức trong veo
Mai mình về ôn lại thuở khó nghèo
Để hiểu tình người keo sơn gắn bó
Khi hoạn nạn lúc ốm đau khốn khó
Củ khoai lùi hủ muối ớt chia hai
Bao năm trời sương nắng cũng phôi phai
Nửa củ khoai ăn hoài sao còn mãi
Mùi khoai nướng quyện lòng người thắm lại
Muối ớt còn ngần ngại chẳng đành vơi...
VƯỜN XƯA NHỚ NGOẠI
Ngoại ơi, con đã trở về
Bao năm đất khách bộn bề tranh đua
Nay về thăm Ngoại quê xưa
Nhà tranh còn đó, hàng dừa thêm cao
Nhưng giờ Ngoại ở nơi nao
Vườn không có ngoại xanh xao úa sầu
Khạp sành khô nứt còn đâu
Gáo dừa trên cọc trọc đầu nhớ thương
Nhớ bàn tay ngoại gầ xương
Múc từng gáo nước trong mương lóng phèn
Ngoài hiên nghe tiếng dế mèn
Ve sầu hoà điệu thổi kèn ve ve
Mãi thương chái bếp sau hè
Nhớ mùi kho quẹt thương bè mo cau
Con ngồi cậu kéo bờ ao
Thòi lòi lấp ló chui vào lỗ mương
Bên hàng dừa nước du dương
Có cây cầu cá giữa đường chơi vơi
Con từ phố thị về chơi
Ngồi trên cầu cá sợ rơi cái quần!
Sợ cây cầu khỉ quá chừng
Cầu tre lắc lẻo nhích từng bước chân
Cây cầu cao đứng tần ngần
Như đang thách thức người dân thị thành
Kỷ niệm xưa mãi còn xanh
Mà sao bóng Ngoại mong manh xa vời
Ngoại giờ đi đến một nơi
Về nơi sâu thẳm cuối trời hư vô...
TRĨU NẶNG TÌNH QUÊ
Có một miền quê trĩu nặng nghĩa tình
Nên cây đất chênh chao màu nỗi nhớ
ngày đưa tiễn tôi đi
Đám cỏ may bên đường giang tay níu kéo
nhéo vào thịt da những vệt xót xa
cây sơ ri mất ngủ hóa ra già
lồ lộ con mắt xanh xao
có mắt thì đỏ hoe mở tròn to hốc hác
Sông Vàm Cỏ từ nay thôi ca hát
chảy nặng trịch về phía không tôi
đám lục bình
lăn mình
trăn trở đến tím
bỏ mặc bên đời những chìm nổi đục trong
Hạ dỗi hờn
vắt kiệt mình cho nắng
bàng bạc khắp cánh đồng
một màu nắng quê hương
con trâu già còn nặng nợ ruộng nương
quanh quẩn đi tìm cái cày
vẫn chưa hết mỏi mệt từ mùa vụ trước
Chỉ có tôi
còn sân si thích đi xuôi về ngược
từ bỏ mảng quê hương
bỏ mảng ruột rà
đi sang miền đất lạ
đi vào miền bão nổi
mà cứ ngỡ rằng nơi ấy được bình yên...