Hãy cầm lấy nỗi đau này của em

HÃY CẦM LẤY NỖI ĐAU NÀY CỦA EM
Thơ Hoàng Anh
Lời bình Hoàng Đạt

Có người đã ví von: đôi môi như những phím đàn. Chả thế mà khi trai gái yêu nhau, họ thường trao cho nhau nụ hôn của mối tình đầu; tấu lên khúc dạo đầu của bản tình ca bất diệt. Các phím đàn – môi ấy đã rung những âm thanh vốn có, những cung bậc bổng trầm da diết; khi ấy, ý chí hoàn toàn bị lu mờ...
Chỉ còn mệnh lệnh của trái tim, chạm đến đáy, tận cùng của các cơ quan cảm giác khiến người ta đê mê, ngây ngất... 
Cũng có khi người ta trao cho nhau những vật làm tin,thật đơn giản, như chiếc trâm cài tóc...nhưng gửi gắm trong đó là cả một tấm lòng trinh nữ 
“ Trăm năm xin cũng từ đây
Của tin gọi một chút này làm ghi” 
( truyện Kiều) 
Có những trao gửi lại không vương màu hồng đắm say, ngây ngất, ngẩn ngơ như thế mà lại giàn giụa huyết lệ, đau đớn, xót xa 
“ Hãy cầm lấy nỗi đau này của em
Cùng cảm nhận buồng tim ràn huyết lệ
Anh sẽ thấy trong lời thơ em kể
Chuyện nhân tình, chuyện thế thái xót xa”...
Mở đầu bài thơ “ HÃY CẦM LẤY NỖI ĐAU NÀY CỦA EM “ nữ thi sỹ Hoàng Anh đã đưa ta vào một trạng thái như là có một cơn bão sắp ập tới...
Thường thì các trạng thái cảm xúc là vô hình, không trọng lượng... Nhưng đối với Hoàng Anh, nó đã trở thành một vật hữu hình, có thể “ cầm nắm “ được. “ Anh hãy cầm nỗi đau này của em”...tại sao nàng lại trao “ nỗi đau “ cho chàng ? Nàng muốn minh chứng một điều gì chăng ! Có thể là chàng chưa hiểu hết lòng nàng !
“ Anh sẽ thấy trong lời thơ em kể
Chuyện nhân tình, chuyện thế thái xót xa”.
Quả đúng như dự đoán, nàng muốn chàng hiểu rõ chuyện “ nhân tình thế thái của mình” 
“ Hãy giữ lấy nụ cười ngày hôm qua
Coi như đó là món quà vô giá
Gom tinh túy dồn về anh tất cả 
Chút hơi tàn, một bản ngã ...hồi sinh” 
“ nụ cười “ vui vẻ “ngày hôm qua” phút chốc trở thành “ món quà vô giá “của ngày hôm nay. Thật đau đớn, xót xa ...nó còn “ vô giá bởi đó là tất cả những gì “ tinh túy nhất “ nàng đã “ gom lại” , “ dồn cho chàng tất cả “/ Chút hơi tàn một bản ngã... hồi sinh”.
Nàng cũng lên tiếng thừa nhận rằng mình cũng chỉ là một người “ đàn bà” như bao người đàn bà khác; cũng “ say giấc mộng nguyên trinh”; cũng “ khát lả trong tình yêu khờ dại”...
Hai chữ “ đàn bà ở đây còn hàm một ý rất kín, rất sâu sa, nó chỉ được hé lộ một cách mơ hồ bởi hai câu thơ “ Anh có lạ dốc cuộc tình mê mải.../Ủ men nồng đắp tấm ái phù sa”.
“ đàn bà” tức là không còn là thiếu nữ nữa ...! Đã ở bên kia cái “ dốc cuộc tình” mà vẫn yêu “ mê mải / Tim khát lả trong miền yêu khờ dại/ Ủ men nồng đắp tấm ái phù sa” ...vẫn ủ men nồng ,vẫn bồi đắp như phù sa màu mỡ thì quả là đáng nể, ...
“ Em đàn bà...say giấc mộng nguyên trinh
Anh có lạ dốc cuộc tình mê mải
Tim khát lả trong miền yêu khờ dại
Ủ men nồng đắp tấm ái phù sa”.
Ở khổ thơ tiếp theo, Hoàng Anh đã nhắc đến một loài hoa “ Trinh Nữ”, một biểu tượng của sự e lệ , duyên dáng, thủy chung của người phụ nữ đứng đắn, hết lòng vun đắp cho người mình yêu. Có trải qua cay đắng của cuộc đời mới hiểu và trân quý những gì mình đang có trong tay; đừng để đến “khi hiểu ra thì đã quá muộn “ lúc hiểu ra giá trị đủ đầy của hai từ hạnh phúc/ là lúc – anh mất em”. Hoa “ Trinh Nữ “ còn gọi là hoa “ Xấu hổ “ , khi đụng vào cành lá thu lại, cụp xuống. Đúng như câu thơ đã viết “ Trao nồng nàn và biết giữ mình hơn” thật là tinh tế.... 
“ Hãy cầm lấy giọt đắng ngày hôm qua 
Anh sẽ thấy một loài hoa Trinh Nữ 
Biết trân quý vun lòng người quân tử 
Trao nồng nàn và biết giữ mình hơn”
Hai câu thơ kết bài như một con dấu đóng triện xác nhận cho cái tứ của cả bài thơ vậy.
Một người đàn bà “ đã cũ”, từng trải, những vết thương lòng còn đó, y nguyên như ngày nào vừa mới...song hình như duyên nợ vẫn còn...câu thơ vừa đau, chua xót và lửng lơ; chưa biết nàng còn nặng duyên nợ với mối tình cũ hay một mối tình mới chăng? “ ...chẳng mòn thêm...duyên nợ “ . “ Thương vết sẹo...chẳng mòn “ .Chính câu thơ đó làm tôi cứ băn khoăn mãi. Chợt lại nhớ tới những câu thơ của Hồ Xuân Hương “ Chàng Cóc ơi, chàng Cóc ơi/ Thiếp bén duyên chàng có thế thôi/ Nòng nọc đứt đuôi từ đấy nhé/ ngàn vàng khôn chuộc dấu bôi vôi” . “ vết sẹo” và “ dấu bôi vôi “ sao tương đồng đến thế.
“ Em đàn bà không phải gái còn son
Thương vết sẹo...chẳng mòn thêm...duyên nợ “.
Bài thơ đại diện cho biết bao thân phận, chịu thiệt thòi trong đường tình duyên, là tiếng lòng của bao số phận...hóa ra, không phải chỉ lúc “còn son”, tình yêu mới mãnh liệt, đắm say, nồng nàn; Chẳng qua vì hoàn cảnh, vì những lý do riêng tư mà người phụ nữ phải hy sinh tình cảm riêng của mình cho con cháu, kìm nén và cố quên đi lửa lòng còn đang âm ỉ cháy, chỉ chờ có dịp là bùng lên mạnh mẽ.

THƠ

HÃY CẦM LẤY NỖI ĐAU NÀY CỦA EM 
(Hoàng Anh)

Hãy cầm lấy nỗi đau này của em 
Cùng cảm nhận buồng tim ràn huyết lệ 
Anh sẽ thấy trong lời thơ em kể
Chuyện nhân tình, chuyện thế thái xót xa

Hãy giữ lấy nụ cười ngày hôm qua 
Coi như đó là món quà vô giá 
Gom tinh túy dồn về anh tất cả 
Chút hơi tàn một bản ngã... hồi sinh.

Em đàn bà... say giấc mộng nguyên trinh
Anh có lạ dốc cuộc tình mê mải 
Tim khát lả trong miền yêu khờ dại 
Ủ men nồng đắp tấm ái phù sa.

Hãy cầm lấy giọt đắng của ngày qua 
Anh sẽ thấy một loài hoa Trinh Nữ 
Biết trân quý vun lòng người quân tử 
Trao nồng nàn và biết giữ mình hơn.

Em đàn bà không phải gái còn son
Thương vết sẹo... chẳng mòn thêm... duyên nợ.