Thức cùng lái xe
Lần đầu tiên từ Hà Nội lên Lai Châu,tôi được đi trên chuyến xe Chuyên cơ mặt đất với hai mươi phòng VÍP, có đầy đủ tivi, Massage, chăn gối êm ấm, rèm cửa ngăn từng phòng rất đẹp. Cảm giác đi trên xe êm ru như đang nằm trong gian phòng hạnh phúc thu nhỏ lại. Xe lướt dịu trên con đường cao tốc, các phòng hạnh phúc độc lập, thanh bình yên ả quá ! Trước đây, tôi thích đi lại trên những chuyến xe ca ban ngày để tận hưởng niềm say mê quan sát cảnh thiên nhiên nên thơ hùng vĩ cứ loang loáng trôi qua hai bên đường, lòng rung lên bao cảm xúc thân thưong, trìu mến. Giờ đây, đi chuyến xe Chuyên cơ mặt đất, cảm xúc thần tiên lại nhẹ nhàng dìu tôi vào giấc mộng êm đềm.
Tôi có thói quen : luôn thức dậy vào lúc bốn giờ mỗi buổi sáng để bắt đầu công việc của một ngày mới. Vì thế, dù rất khoái tận hưởng cảm xúc khoan thai, nhẹ nhõm như con tằm cuộn tròn trong cái kén vàng ươm của mình, tôi nhẹ nhàng bước lên gần khoang lái và khẽ ngồi xuống ngay đằng sau lái xe. Tài xế là một chàng trai trẻ chừng ba mươi tuổi, có nước da nâu và dáng người cân đối, chắc nịch. Chàng trai lướt nhìn tôi rất nhanh và khẽ hỏi:
- Có việc gì đấy cô?
- Không, đã đến giờ cô thức giấc. Và cô muốn được ngồi bên cạnh cháu cho đến tận bến xe.
Chàng trai nở một nụ cười khiêm nhường, thân thiện, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, hai tay vẫn nhịp nhàng điều khiển vô-lăng. Nhìn tư thế ngồi thẳng lưng rất đẹp của chàng trai, tôi lại nhớ đến ngày xưa mình đã rèn cho các em học trò nhỏ tư thế ngồi viết thật thoải mái,không gò bó, cột sống luôn ở tư thế thẳng đứng, vuông góc với mặt ghế ngồi.
Từ lúc rời Thị trấn Sa Pa đến khi về đến bến xe khách Lai Châu, tôi không hỏi người bạn vong niên mới gặp thêm một câu nào nữa. Tôi biết cháu đang tập trung tư tưởng để hoàn thành một chuyến đi vất vả nhưng cũng rất thú vị. Cả đêm một mình thức trắng làm nhiệm vụ chở hành khách trên quãng đường dài 450 km, vượt qua những con đèo hiểm trở để đến với Lai Châu, hẳn cháu đã thấm mệt. Bất giác tôi nhớ đến ca từ tự hào về người lái xe đã thuộc nằm lòng từ tấm bé:
“ Xe tôi băng qua muôn núi ngàn sông, khắp nơi nhân dân đêm ngày ngóng trông. Lửa nhiệt tình cháy trong tim ta, ngàn vạn đèo lái xe băng
qua ánh sáng niềm tin như ánh sao soi đường xa.Tôi!Người lái xe, những đêm trăng thêm yêu đời lái xe. Đường gập ghềnh ánh trăng theo bên, vọng đều đều tiếng xe trong đêm, xen tiếng lòng tôi: yêu lắm Tổ Quốc ơi…”( trích trong bài hát: “ Tôi – Người lái xe” của nhạc sĩ An Chung). Có chút mộng mơ, lãng mạn, có niềm lạc quan yêu người, yêu nghề tha thiết trong những ca từ đó. Tôi hiểu: lái xe là nghề gần như không bao giờ có một địa điểm làm việc cố dịnh. Văn phòng là khoang lái và dặm đường là nhà của lái xe. Cho dù đường sá và phương tiện giao thông bây giờ thuận lợi hơn thời “ Tôi- Người lái xe” thời chiến tranh chống Mỹ rất nhiều nhưng nghề lái xe luôn là nghề cần rất nhiều đam mê và cũng gặp nhiều hiểm nguy và nhọc nhằn với cuộc sống mưu sinh.
Người lái xe rong ruổi trên khắp các cung đường kèm theo việc phải chịu áp lực lớn vì tập trung nhiều giờ liền dẫn đến căng thẳng mệt mỏi. Biết vậy nên mặc dù rất muốn nói chuyện với anh bạn trẻ, tôi chỉ lẳng lặng quan sát lái xe và quan sát hai bên lề đường qua ngọn đèn pha sáng rực dọi chiếu.
Kỳ lạ thật! Mọi khi đi xe ca ban ngày, tôi chỉ mơ màng ngắm mây, ngắm núi, ngắm sông ngắm suối và ngắm những thửa ruộng bậc thang, ngắm những làng bản cheo leo lưng chừng dốc để có cảm hứng làm thơ; vậy mà sáng nay tôi lại chăm chú theo dõi các biển báo dọc hai bên đường. Vì có con trai làm nghề lái xe nên tôi cũng hiểu chút ít về hình ảnh, ý nghĩa các loại biển báo giao thông đường bộ như biển báo cấm, biển báo nguy hiểm, biển báo hiệu lệnh, biển báo chỉ dẫn, biển báo phụ, vạch kẻ đường. Những biển báo hàng ngày tôi coi như vật vô tri vô giác mà giờ đây bỗng trở nên có hồn,thân thiết như những người bạn vậy. Những người bạn này hướng cho anh tài các định hướng cần thiết hoặc những điều có ích khác giúp họ tham gia giao thông thuận lợi trên đường.
Trời tang tảng sáng, xe đến địa phận Tam Đường- nơi mới xảy ra vụ tai nạn giao thông thảm khốc, thương tâm khiến mười ba người thiệt mạng. Tôi lặng lẽ cúi đầu, giành một giây tưởng niệm những nạn nhân xấu số. Bỗng “uỵch” một tiếng, một vật gì ở trên thành ghế xe đầu liên rơi xuống khoang lái. Té ra là đôi giày của một vị hành khách vô ý đặt lên đó. Tôi chợt nhớ hồi đêm, khi xe dừng nghỉ ở Lao Cai, có một người đàn ông trung niên đã cắp đôi giày đến đây, nhận thấy giỏ giày dép nhà xe để sẵn cho hành khách đi, anh ta để tạm đôi giày lên đó mà quên đem vào nơi nghỉ của mình. Tôi cúi xuống định nhặt đôi giày lên hộ anh ta nhưng tài xế nhẹ nhàng nhắc:
- Cô đừng nhặt, để đến khi xe dừng đã.
Một chú chó con từ bên kia đường lao vút qua đầu xe. Lái xe nhanh nhẹn điều khiển vô lawg cho xe đi chậm lại một giây. Chú chó con qua bên đường còn quay đầu nhìn lại, đuôi ngoe nguẩy.
Tôi nhìn theo chàng tài xế trẻ, lòng trào lên cảm xúc trìu mến, khâm phục. Tôi hiểu : đối với người lái xe, những tình huống bất ngờ luôn xuất hiện bất cứ lúc nào trên đường đi, chỉ cần thiếu quan sát một chút, xử lý không kịp thời là tai nạn có thế xảy ra ngay lập tức. Cho nên nghề lái xe cũng là một công việc kiếm tiền nguy hiểm, chịu nhiều rủi ro và áp lực. Lái xe đi nhiều nơi, gặp nhiều người và biết nhiều điều hay. Đó là niềm vui, niềm hạnh phúc mà nhiều lái xe mong đợi. Nghề lái xe cũng là một nghề làm dâu trăm họ, không phải khách hàng nào cũng tử tế và dễ tính như nhau, vì vậy phải đảm bảo an toàn hành trình, làm vừa lòng khách hàng là việc làm không đơn giản .
Đến bến, tôi chỉ kịp hỏi chàng tài xế trẻ tuổi:
-Cháu tên gì?
- Dạ, cháu tên là Quang Anh ạ.
Nhoẻn nụ cười rõ tươi, Quang Anh khiêm tốn trả lời tôi rồi nhanh nhẹn mở khoang xe cho hành khách lấy đồ. Tôi rất muốn sẽ gặp lại anh bạn trẻ dễ mến này để hiểu thêm về một nghề nhiều trải nghiệm, khám phá và giàu lòng yêu lao động, yêu thương, trân trọng con người