Thơ Trần Văn Thư

Mây lang thang dạo phố chiều/ Khỏa vào ly rượu táo mèo Sa Pa/ “Chợ Tình” tím sắc váy hoa/ Nhạc khèn dìu dặt, la đà trong sương/ Em đi gùi nhớ, tìm thương/ Trao nhau vòng bạc, vấn vương tình nồng/ Ôm làn mây trắng ngọt ngào “Sa Pa” mơ mộng ẩn vào trong sương .


 

 

Mây Sa Pa

Mây lang thang dạo phố chiều
Khỏa vào ly rượu táo mèo Sa Pa
“Chợ Tình” tím sắc váy hoa
Nhạc khèn dìu dặt, la đà trong sương
Em đi gùi nhớ, tìm thương
Trao nhau vòng bạc, vấn vương tình nồng
Cùng em leo đỉnh “Hàm Rồng”
Mây luồn ngực áo, sóng lòng mơn man
Lên “Chân Mây” hưởng gió ngàn
Tự tình dan díu‘Vườn Lan”, “Vườn Đào”
Ôm làn mây trắng ngọt ngào
Sa Pa” mơ mộng ẩn vào trong sương 




Dốc Tình
Mây lang thang giữa núi đồi
Em đơn côi giữa biển người cao nguyên
Gặp em giữa phố không tên
Căn nhà không số và em một mình
Nhà em ở giữa “Dốc Tình”
Dốc quanh phố núi, một mình em leo…!
Chồn chân chưa thoát phận nghèo
Vai gầy, gót vẹt vượt nhiều cam go
Một chặng đường mấy lần đò
Giữa cao nguyên một dáng cò hắt hiu
“Dốc Tình” như có bùa yêu
Cho em say khúc đường chiều chênh chao
Mênh mang cát bụi, gió Lào…
Một vành trăng khuyết, giữa cao nguyên tình...!

XÉ RÀO

Nhà nàng gần, ngõ lại xa
Đêm đêm hai đứa chuyện qua hàng rào
Lâu không gặp, dạ cồn cào
Người dưng vắng bóng, hanh hao lòng mình
Tương tư, bệnh đã rõ rành
Vắng nhau chưa tỏ ngọn ngành, chưa yên
Bồn chồn, men nhớ càng nhen
Xé rào ! Mở lối nhà bên, tự tình
Dẫu mang chút tội liều mình
Còn hơn thiếu vắng bóng hình của em !
NỢ
Con đò mắc nợ tình sông
Con tim mắc nợ tình dòng máu tươi
Lá trầu mắc nợ tình vôi
Quả thơm mắc nợ tình người bón chăm
Mẹ cho em cặp lá răm
Để anh mắc nợ tháng năm một thời
Người ngoan, ngoan cả nói cười
Cách này không khéo cả đời nợ em…?!